07/12/2009
|
14:59:37
Phố ngắn nhất Hà Nội và món thịt bò khô
|
Nộm bò khô. (Ảnh: Internet) |
Báo Người Hà Nội số 15 ngày 14/4/1991 nhà văn Tô Hoài có viết: “Kể về phố phường
cũ đến bây giờ các cụ già tò mò đều cho Hà Nội có hai phố ngắn nhất là phố Hỏa
Lò và phố Mai Xuân Thưởng. Không biết còn ai tìm ra phố nào ngắn hơn nữa thì ta
xem ra đố nhau chơi như trẻ con đố lá cây ấy mà. Riêng tôi cũng cho là hai cái
phố trên là phố ngắn nhất...”.
Nhân nhà văn Tô Hoài đã đố nên dù chúng tôi không phải là trẻ con mà tóc
đã gần trắng bằng nhà văn Tô Hoài, cũng xin “nối điều” chơi, chứ không phải là
tranh khôn với một người hiểu biết Hà Nội đến mức như nhà văn Tô Hoài.
Đúng hai phố trên là ngắn. Nhưng không phải là ngắn nhất. Hà Nội còn có
một phố ngắn hơn nhiều, có thể đó mới là phố ngắn nhất, phố ấy là Phố Hồ Hoàn
Kiếm.
Hồ Hoàn Kiếm hay Hồ Gươm thì ai ai cũng biết, nó đã thành biểu tượng của
Hà Nội, thành nỗi nhớ của bao người. Hồ bao quanh bởi phố Đinh Tiên Hoàng từ
phía Bắc vòng qua phía Đông. Phía Nam là phố Hàng Khay phía Tây là phố Lê Thái
Tổ.
Cái tên phố Hồ Hoàn Kiếm thì lại ít người chú ý vì phố đấy quá ngắn, quá
nhỏ, lọt thỏm vào khu vực rộng rãi đông đúc.
Phố ấy một bên chỉ cố một số nhà, thậm chí cả bên kia có vài số nhà, tất
cả đều là số phụ của những ngôi nhà hoặc cửa chính ăn ra phố Đinh Tiên Hoàng
hoặc ăn ra cả phố Cầu Gỗ nên gọi là phố không có số nhà của riêng mình cũng được
phố chỉ dài có 52m, tức chỉ bằng khoảng một cột đèn.
Cũng theo “Đường phố Hà Nội” của Trần Huy Bá và Nguyễn Vinh Phúc, thì đây
nguyên là đất của thôn Tả Vọng, tổng Hữu Túc, huyện Thọ Xương cũ. Nó chỉ như một
cái gạch nối, một cái ngách ngang ăn thông từ phố Đinh Tiên Hoàng sang giữa phố
Cầu Gỗ, cái rạp chiếu bóng Hòa Bình (nguyên xưa kìa là rạp Phinhamônique) nay đã
được phá sạch đi để thay bằng một rạp múa rối.
Một bên phố là mặt cạnh của một ngôi nhà ba tầng số 53 Đinh Tiên Hoàng của
một ông họ Đỗ, mà viết bài này đã là học trò của một gia sư mang họ Đỗ ấy. Ngôi
nhà ba tầng này từng có thời kỳ là “Quán nghệ sỹ” nổi tiếng. Mấy chục năm gần
đây, trở thành hiệu sách dành riêng cho thiếu nhi và nay chỉ là hiệu sách (và cả
bách hóa điện máy).
Phố Hồ Hoàn Kiếm tuy nhỏ nhưng hẳn nhiều thế hệ người Hà Nội vẫn còn nhớ
rõ, nhất là những học sinh, những cô gái trẻ, những người thích ăn quà vặt. Bởi
nó có một món quà đặc biệt khó quên đầy hấp dẫn, rất ngon mà không đắt, ghé qua
ăn một chút, chẳng mất bao nhiêu thì giờ. Đó là món Thịt Bò Khô.
Mới nhớ đến nó, gọi tên nó thôi mà đã thấy bao nhiêu kỷ niệm ùa về, với
những mùi, những vị phảng phất, những tháng ngày trẻ trung đi học, đi chơi túm
năm tụm ba cùng nhóm bạn bè cùng lớp...
Sợi đu đủ xanh nạo nhỏ giòn tan, không khô cứng cũng không sũng nước, được
ngập tràn vào giấm ớt. Miếng thịt bò phơi khô tẩm húng lìu màu đỏ nâu, vừa dẻo
vừa dai vừa quánh, cái vị giấm chua giấm ngọt, mùi thơm thơm của giấm tỏi, cái
cay nồng của tương ớt, cái dìu dịu của rau thơm thưa thoảng... tất cả được xếp
lên nhau, lồng vào nhau, hòa trong nhau, trong cái đĩa nhỏ tí xíu. Hấp dẫn đến
lạ lùng.
Có điều, không nhiều người bán lắm dù khách bao giờ cũng đông. Đặc biệt có
một người Hoa kiều chuyên mặc quần áo lụa đen người hơi gầy gầy, ít nói là đắt
hàng hơn cả.
Tất cả “nguyên vật liệu” cho món quà được đặt trong một cái gần như cái
thúng, có một ngăn kính đựng thịt bò khô, một bên là mấy thanh gỗ chắn để các
chai giấm ớt. Cái thùng ấy có quai xoong như một cái cầu vồng để dễ bề di chuyển
khi cần thiết, khoác vào tay là xong. Tất cả được đặt đựng lên một cái chân ca,
dưới có sợi thừng chằng cho chắc.
Chú khách ấy vừa cắt thịt bằng kéo giống như kéo thợ may, vừa đánh kéo
tanh tách, tiếng to hơn kéo cắt tóc, thành một âm thanh tiếng sắt tiếng gang
trong đục, một bản nhạc riêng biệt, một tiếng nói riêng biệt, tiếng nói của cay
chua mặn ngọt bùi chát, tiếng nói dành cho tuổi học trò cho thanh nữ, cho những
cái lưới thích xuýt xoa.
Mỗi khi bốc xong đu đủ ra đĩa (không bao giờ là bát) cắt xong thịt, nghe
thấy cả tiếng sần sật của cái khô tái, cái chín nửa chừng, của thịt lẫn gân, chủ
dùng hai tay cầm hai chai giấm xóc xóc với một nhịp điệu mạnh, dồn dập như có
sức thúc giục vô hình, rồi đưa món quà hoàn chỉnh cho khách trong im lặng. Khách
cũng im lặng đỡ lấy cái cay chua hấp dẫn ấy, vừa ăn vừa rỏ nước mắt nước mũi
thích thú, trong say mê, trong cái ăn một thể không gọi tiếp.
Không có phố nào có món thịt bò khô ngon như ở đây. Khách cứ đứng mà ăn,
đông suốt trưa suốt chiều, đến chạng vạng tối.
Người Hà Nội ăn quà cũng lạ. Tết, ngày, từ chiều mùng 1 người ta đã đi tìm
bún riêu, với thịt bò khô thì quả là hấp dẫn sau bữa cỗ thịt mỡ bánh chưng. Như
sau đoạn đường xa nắng gắt, cần chỗ dừng chân trong bóng cây mát rượi. Như sau
những ngày phẳng lặng của hạnh phúc gia đình quá ngọt ngào đến tẻ nhạt, máu
giang hồ vặt nổi lên, dù có gập gềnh đôi chút cho thi vị.
Sau một đêm ngột ngạt
oi nồng, cần buổi sáng mát mẻ thoáng đáng rộng dài có bướm vàng hoa dại... thịt
bò khô là thứ xả hơi ấy, là thứ người ta cần tìm kiếm ấy. Nó gây ra cái ảo giác
cho đầu lưỡi. Nó cũng là một thứ ma túy không độc hại, tạo ra say sưa của vị
giác, có thể một phần trần tục chăng?
Người kỹ tính bảo thịt ấy chưa chắc đã là thịt bò, hoặc được phơi trần
trùi trụi trên những mái tôn ở phố Sầm Công, Hàng Buồm, ruồi nhặng và bụi bặm
lắm đấy. Nhưng cũng lại nghiệm ra rằng ít ai bị ngộ độc, bị cái bụng nó hành vì
món này. Vậy thì cứ ăn cho thích, ăn nhiều giấm tỏi vào là yên tâm, là khoái, là
vui rồi.
Lại có những người bảo chẳng qua đó cũng là nộm. Vâng, nộm. Nhưng nó không
hề giống đĩa nộm su hào có lạc rang trong cỗ cưới, không giống đĩa nộm đầy tú hụ
ở ngõ chợ Đông Xuân, có cả giá đỗ, cả gừng, cả cà rốt. Thịt bò khô cứ chỉ là
thịt bò khô nó không chỉ là nó. Giống như mỗi chúng ta, chỉ là ta. Hoặc người
con gái ấy chỉ là người con gái ấy, không thể có người thứ hai trên thế gian này
là người con gái ấy.
Ở phố Hồ Hoàn Kiếm hiện nay, vẫn có người bán món thịt bò khô ấy, nhưng
không hiểu sao khách ăn lại thưa thớt. Phải chăng người ta không thích cay chua
(vì cuộc đời đã cho nhiều cay chua quá), hoặc người làm món ăn ấy không có đủ kỹ
thuật để ngon bằng trước?
Tuy vậy, một lần ăn thịt bò khô, không thể quên nó dễ dàng. Cái cay chua
mặn chát ngọt bùi... của nó như còn dư vị thiếu thời gian nữa.
Cái phố ngắn nhất Hà Nội này lại có một món quà độc đáo (không hiểu có nên
cho nó là nhất không?) cũng là một nét riêng rất Hà Nội vậy./.
(TTXVN/Vietnam+)