Ít người biết chị sống ở Sài Gòn đã 35 năm vì chất giọng Hà Nội “đặc sệt” của
chị… Không phải chỉ là thói quen, mà đây là chủ ý của Nguyễn Thị Hậu - như một
bảo chứng về một mảnh đời sống mà chị không bao giờ quên - mảnh Hà Nội. Bao giờ
chị cũng có hai quê, một - Chợ Mới, An Giang, và một - Hà Nội.
Vào những năm 1954-1955, cha mẹ chị cùng hàng vạn người con Nam Bộ đã tập kết ra
miền Bắc. Mãi hai mươi năm sau, những người di cư vì công việc và thời cuộc ấy
mới lại đặt chân về quê hương… Hai mươi năm, một thế hệ mới đã kịp ra đời và lớn
lên ở Hà Nội - miền Bắc, đó là thế hệ của Nguyễn Thị Hậu - một thế hệ có hai
quê.
Năm 1975, thống nhất đất nước, Nguyễn Thị Hậu là cô gái Hà Nội 17 tuổi, bỗng
nhận ra mình còn một miền quê có thật, chứ không phải chỉ trong lời kể. Trong
con người chị có sự nhẹ nhàng, tinh tế, thanh lịch của người Hà Nội, và sự mạnh
mẽ, chân thành, thẳng thắn của người phương Nam.
Trong chị, ký ức về một Hà Nội nghèo khó mà nên thơ còn mạnh hơn nhiều người Hà
Nội cùng thời, vì với chị, Hà Nội là kỷ niệm cần lưu giữ. Đó là những sớm mùa
đông, tiếng tàu điện; tiếng ve mùa Hè, là kem cốm Tràng Tiền; là hoa violet Hà
Nội gần Tết, là đạn bom trong chiến tranh phá hoại của Mỹ, là đi sơ tán...
Gặp chị giữa đám bạn bè văn nghệ, đọc tản văn và truyện ngắn của chị, không ít
người ngạc nhiên khi biết chị là tiến sĩ khảo cổ học có đóng góp nhiều cho việc
nghiên cứu Hoàng Thành - Thăng Long và giai đoạn tiền - sơ sử vùng đất Sài Gòn-
Thành phố Hồ Chí Minh.
Nhìn vẻ bình dân, xuề xòa của chị cùng bạn bè trong những quán cơm bụi, bên cốc
bia hơi Hà Nội, khó hình dung chị hiện là Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu phát
triển Thành phố Hồ Chí Minh và là nhà giáo (dạy ở Trường ĐH Khoa học Xã hội và
Nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh và nhiều trường khác) và tại Hội khoa học lịch sử
Việt Nam, chị là Phó Tổng thư ký. Ở chị, chất hồn hậu, thực chất luôn khiến
người ta gần gũi và quý trọng, trước hết như một người bạn hiểu biết, chứ không
phải như là một nhà khoa học đạo mạo, càng không phải một quan chức diệu vợi.
Với Nguyễn Thị Hậu, lịch sử là đời sống với đầy đủ nghĩa. Chị say sưa nói về
việc phát hiện di tích di vật từ trong lòng đất và những nghiên cứu sử liệu chữ
viết để phác dựng lại sự phát triển từ Chạ Chủ (làng Chủ) đến kinh đô Cổ Loa
trong thời đại kim khí.
Ngành khảo cổ đã tìm thấy ở đây hàng vạn mũi tên, hàng
trăm lưỡi cày, rìu cuốc và nhiều trống đồng. Trống Cổ Loa là một trong ba chiếc
trống Đông Sơn đẹp nhất và cổ xưa nhất. Cổ Loa sớm trở thành trung tâm giao lưu
với nhiều vùng và là trung tâm kinh tế. Trên cơ sở đó vua Thục An Dương Vương đã
cho xây dựng tòa thành Cổ Loa. Đây là công trình vĩ đại thể hiện tài trí và sức
lực của những tộc người Việt cổ cùng góp công sức xây dựng kinh đô đầu tiên của
quốc gia.
Nguyễn Thị Hậu là một
trong những người tổ chức cuộc trưng bày “Cổ vật Hoàng thành Thăng Long” (tại
Bảo tàng Lịch sử Việt Nam-Thành phố Hồ Chí Minh). Với chị, đây không chỉ vì trách nhiệm công việc,
mà còn là một lời cám ơn với mảnh đất nơi mình đã lớn lên. Chị nhắc câu thơ nổi
tiếng của thi tướng Huỳnh Văn Nghệ:
“Ai về xứ Bắc ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng.
Từ thuở mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long”
Tôi đủ biết tình chị với Hà Nội. Nó vừa đầy xúc cảm nguyên sơ bồng bột, vừa sâu
thẳm của người đã thấm cái lẽ có và mất.
Biết chị là nhà khoa học, và viết văn, tôi và Nguyễn Thị Hậu đã có nhiều cuộc
trao đổi, tranh luận về các chủ đề nhân văn. Phải nói, Hậu là người có tư duy
thông thoáng và cởi mở. Chị đọc nhiều, chịu lắng nghe, thậm chí chị nghe và hiểu
được ngay tinh thần hậu hiện đại do một số văn hữu chúng tôi, vốn hay phổ biến
bằng cách phát ngôn và phát tiết khá văng mạng, chủ yếu trong những cuộc nhậu.
Thời chị học, chưa có những lý thuyết như thế, nhưng chị rất chịu khó cập nhật.
Bởi theo chị, lịch sử là quá trình đi tìm dấu vết con người. Mà đời sống con
người, thời nào cũng thế, chứa đầy những điều nghịch dị, không bao giờ xuôi xị
và thẳng thớm như nhiều diễn giải giản đơn, vì ngây thơ hoặc vì minh họa.
Trong con người chị, dường như mọi việc được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, mà vẫn
rất uyển chuyển. Chị đi nhiều vì nghề nghiệp, và vì thích xê dịch. Nhưng chị
cũng là con người của gia đình và con cái. Khoa học, quản lý, văn chương, gia
đình, con cái, bạn bè... Tất cả chu toàn vì bản tính thích chăm lo và nhường
nhịn của chị. Cộng đồng khoa học biết đến TS Nguyễn Thị Hậu nghiên cứu nghiêm
túc, cộng đồng blogger biết đến cái nick Hậu - khảo - cổ vui vẻ, ấm áp.
Và người Hà Nội, luôn nhớ đến Hậu, như nhớ một người Hà Nội.
Cũng như Hậu, luôn nhớ về Hà Nội, nhớ để trở về.
Tôi nhớ những đoạn văn của chị, có thể khiến người ta rưng rưng:
“Bao lần trở về, mình đã muốn cùng bạn lang thang chợ hoa Nhật Tân vào lúc rạng
ngày đang sáng, để cùng ngắm những cành hoa đủ màu đủ sắc còn đẫm sương đêm,
nồng nàn hương thơm...”./.