25/12/2012
|
15:08:00
Hương ngọc lan giữa phố Hà Nội
Đi qua đường Kim Liên, Chùa Bộc, nhất là đường Thanh niên vào những buổi
chiều muộn, mùi ngọc lan theo gió như níu chân người qua đường.
Ta không thể hững hờ đi qua cho đành để dừng lại mua một cành hoa cho vào
giỏ xe hoặc túi xách, mang trên mình một mùi hương thiên nhiên nhẹ nhàng, thoang
thoảng suốt cả chặng đường về nhà
Trắng muốt, nhỏ nhoi, e ấp, hoa ngọc lan tự nép mình trong vòm là xanh
nhưng vẫn không giấu nổi mùi hương thơm ngát lan tỏa.
Không phải ngẫu nhiên mà người ta thường ví hoa với người đẹp và thường
đoán tính cách của con người từ sở thích các loài hoa. Người yêu hoa ngọc lan
phải là người có tâm hồn thanh cao, lối sống giản dị và biết cảm nhận cái đẹp
tinh tế lắm.
Trời sinh ra loài hoa này và đặt cho nó một cái tên rất đẹp. Ngọc Lan hẳn
đã gửi gắm một niềm yêu qúy. Cha mẹ sinh ra con cái chọn tên các loài hoa đặt:
"những hồng, những cúc, những lan, những mai, những huệ trần gian nao lòng."
Mỗi đứa con là một bông hoa mang vẻ riêng , hoa ngọc lan là sự dịu dàng
kín đáo, duyên dáng của các cô gái phương Đông.
Cái hạnh phúc nhất thượng đế ban cho con người là được sống và thưởng thức
những mùi hương hoa thiên nhiên.
Đi vào các làng hoa Hà Nội ta như lạc vào mê cung của các mùi hương: quyến
rũ của hoa hồng, ngan ngát của hoa huệ, nồng nàn của hoa cúc, kiêu hãnh của đóa
trà mi.
Hương Ngọc Lan vẫn không lẫn vào rừng hương ấy. Ngọc Lan có một mùi hương
riêng biệt, là thứ hoa để cảm nhận chứ không phải đưa lên mũi ngửi.
Mùi hương ấy thoang thỏang mà rất sâu cho ta cảm giác mát lạnh và dễ chịu,
khoan khoái, mùi hương không dễ lãng quên và nhầm lẫn.
Những người khó tính nhất trong nghệ thuật thường yêu thích hương ngọc
lan, nó làm hài lòng người vì nó đạt được cả ba tiêu chuẩn cho một mùi hương, đó
là vừa lạnh, vừa sâu, vừa bền.
Mùi hương lạnh khiến ta quên những bức bối mùa hè. Mùi hương sâu làm ta
khó quên. Hương bền thì thoang thỏang nhưng thơm lâu dài quanh ta mãi mãi.
Để trong phòng vài bông hoa ngọc lan, hương thơm lan tỏa khắp, cả đến khi
hoa úa ra rồi ta vẫn cảm thấy như hương thơm vẫn còn đâu đây...
Trên những nẻo đường Hà Nội ngày nay có biết bao người bán hoa ngọc lan,
bán rong hoặc đứng ở lề đường.
Những bông hoa ngọc lan trắng muốt nổi lên trên màu xanh của lá, cành cắt
khéo léo bằng đôi tay người bán hoa. Trông bông hoa đã rời khỏi cây, được ghép
vào cành giả mà vẫn đầy sức sống.
Đi qua đường Kim Liên, Chùa Bộc, nhất là đường Thanh niên vào những buổi
chiều muộn, mùi ngọc lan theo gió như níu chân người qua đường.
Ta không thể hững hờ đi qua cho đành để dừng lại mua một cành hoa cho vào
giỏ xe hoặc túi xách, mang trên mình một mùi hương thiên nhiên nhẹ nhàng, thoang
thoảng suốt cả chặng đường về nhà.
Mùi hương vẫn quấn quít trong nhà và cho ta một giấc ngủ ngon với giấc mơ
đẹp. Thời trước Hà Nội đã từng nổi tiếng bởi những gánh hoa của các cô gái làng
hoa Ngọc Hà.
Thời nay, nét đẹp ấy vẫn còn tuy có phần khác xưa. Những người bán hoa
ngọc lan rong ruổi trên đường phố thường là những người nghèo ở ngoại thành một
ngày kiếm dăm ba chục nghìn để nuôi con ăn học.
Hà Nội mùa hè, tất cả các loại hoa ưa khí hậu nhiệt đới nắng nóng đồng
loạt thức dậy: Hoa bằng lăng tím biếc, hoa phượng đỏ rực trời. Bước vào "shop
hoa" ta bắt gặp cả thế giới các loại hoa khoe màu rực rỡ, hoa nội, hoa ngoại từ
khắp mọi nơi về tự hội.
Có hoa hồng Pháp, hồng Hà Lan, cúc Nhật, hoa Mimoa của Đà lạt...Ôi! Có thế
giới nào phong phú, đẹp đẽ hơn thế giới ấy. Ngọc Lan khiêm nhường nhỏ nhoi giữa
muôn vàn màu sắc trong thế giới ấy nhưng nó không hề bị quên lãng.
Những người chơi hoa sành điệu thường sưu tầm các loại hoa, trong đó không
thể thiếu một cây ngọc lan trước cổng hoặc sau nhà vừa tỏa bóng, lại vừa có
hương thơm, hoa đẹp.
Tôi xin tâm sự cùng bạn câu chuyện có liên quan đến hoa ngọc lan mà nó đã
trở thành kỉ niệm của tôi và mỗi lần nhìn hoa ngọc lan nở hay cảm thấy có mùi
hương ngọc lan là tôi lại nhớ đến bùi ngùi.
Ông nội tôi trồng trước cổng một cây ngọc lan như muốn răn dạy con cháu
rằng hãy sống giản dị, khiêm tốn và thanh cao như hoa ngọc lan.
Tuổi thơ của tôi là những khi vui đùa cùng chị em xung quanh bóng mát của
ngọc lan. Ngọc lan ra hoa quanh năm và khách vào nhà tôi bao giờ cũng ấn tượng
nhất là hương thơm của hoa.
Cây ngọc lan trước cổng đã trở thành một đặc trưng riêng của nhà tôi để
phân biệt với các nhà khác trong khu phố. Ai ở xa đến hỏi thăm nhà tôi sẽ được
mọi người chỉ "nhà có cây ngọc lan trước cổng kia kìa."
Ông nội tôi mất đi, cây ngọc lan trút hoa trắng xuống đất nhiều và chỉ một
lần duy nhất tôi thấy như vậy. Từ đó hoa ít hẳn, cây già cỗi đi nhiều mặc dù cha
tôi vẫn cố gắng thay ông chăm sóc.
Cho đến một đêm, cơn bão giật cấp 12 ập về thành phố. Gió rít mạnh, những
cành lá tơi tả. Nằm trong nhà , đóng kín cửa lại tôi vẫn nghe tiếng mưa hòa với
tiếng gió và tiếng cành cây gãy răng rắc.
Sáng hôm sau, cơn bão tan, tôi tỉnh, mở toang cửa và đau đớn kêu lên: Trời
ơi, Cây ngọc lan đã bị bật gốc rồi. Nó bị quật đổ xuống như một cái xác chắn
ngang con đường. Tôi khóc và lượm những bông hoa cuối cùng cho vào khăn tay để
mùi thơm cứ vương vấn, ám ảnh mãi trong cuộc đời.
Lại nhớ tuổi học trò, tôi yêu hoa ngoc lan vô cùng. Thứ hoa đó cũng không
kiêu sa đắt đỏ như nhiều loài hoa khác cho nên mặc dù túi tiền ít ỏi, tôi cũng
có thể đáp ứng sở thích của mình.
Ở cổng trường tôi hồi đó có một bà cụ lưng còng ngày ngày bưng rổ hoa đi
dọc hành lang cả bốn tầng để bán cho học trò. Một bông hoa chỉ có 200 đồng, có
khi bà cho không.
Số tiền thu được cũng chẳng bõ công hái hoa và mệt nhọc leo lẹn cả bốn
tầng. Nhưng cụ yêu hoa ngọc lan và lũ học trò nghèo cũng có sở thích giản dị ấy.
Cụ không muốn để những bông hoa rơi xuống sân rồi quét đi, lãng phí một cái đẹp
trong thiên nhiên.
Bà cụ cô đơn ấy cuộc đời cũng trầm tư như ngọc lan. Ngày nào đi học không
thấy cụ đến chúng tôi lại áy náy"hay là cụ ốm rồi?". Khi cảm nhận được mùi hương
quen thuộc thỏang đến thì đúng là cụ rồi, hương thơm đến trước cả con người.
Nhiều năm không trở lại trường, bổng một hôm tôi gặp lại bạn cũ, nhắc đến
chuyện xưa, bạn tôi dưng dưng nước mắt: "bà cụ bán hoa ngọc lan ở trường mình
ngày xưa mất rồi!." Tôi chợt se lòng.
Một cuộc đời đi qua để lại một mùi hương thơm nơi lớp học, trong tâm trí
của tuổi học trò . Một cuộc đời giản dị, nghèo túng mà thanh bạch đáng trân
trọng biết bao! Chúng tôi tự nhủ rằng: mình đã làm được điều gì để gửi chút
hương cho cuộc đời, cho thế hệ mai sau? và lặng lẽ cúi đầu trướng hương hoa ngọc
lan./.
(Thanglonghanoi/Vietnam+)